
Anh Sơn vô tận bấy chầy
Tôi từ lẽo đẽo tháng ngày trải qua
Niềm thống khổ đứt ruột rà
Còn chăng? chỉ một ấy là là chi
Bùi Giáng
(Trích: Bửu Ý – Trịnh Công Sơn Một Nhạc Sĩ Thiên Tài –
2003)
Bùi Giang Bàng Dúi Bùi Giáng
Ô hay trăm ngõ bàng hoàng lỗ không
Lỗ không trời đất ngỡ ngàng
Hóa ra thi thể là ngàn hư vô
Nhớ thương vô cùng là từ
Là từ vô tận ứ ừ viễn vông
Trịnh Công Sơn – 1998
(viết trong sổ tang của thi sĩ Bùi Giáng tại chùa Vĩnh Nghiêm
Sài Gòn)
[Lời người chép: Dưới đây bài thơ Mắt Buồn của
Bùi Giáng, trong đó có một câu ở trong bài Con Mắt Còn Lại
của Trịnh Công Sơn.
Theo nhà văn Bùi Bảo Trúc thì “Trịnh Công Sơn mượn của
người điên Bùi Giáng mấy câu cho hai bài nhạc rất cảm động
của ông:
Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
và
Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người “
Bạn nào có được bài thơ của Bùi Giáng mà Trịnh Công Sơn
đã mượn cho bài Em Đi Bỏ Lại Con Đường thì xin gởi cho.
Cám ơn]
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão dông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Ầm trang sử lịch thu triền miên trôi
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
Bùi Giáng
|